
Từ đâu đến cơn giông ngoài bến vắng
Những mũi thuyền lặng lẽ xích vào nhau
Ta đứng đó ước gì trời hửng nắng
Sợ cành cây nghiêng gãy cuốn về đâu
Trời vẫn thế dù sao trời là thế
Làm gì đâu lầm lỗi với loài người
Buồn cười quá giờ mà như đứa trẻ
Được ăn no xong còn muốn đồ chơi
Ta ngẩng mặt, mũi nhăn và mắt híp
Để hơi mưa lạnh suýt nổi da gà
Nơi nào nắng đung đưa màn tóc biếc
Gió từ đây cũng là gió nơi xa.