
Hôm rồi, hắn nhận lời làm một việc.
Cô gái chưa đến ba mươi, khuôn mặt trái xoan với hàng mi cong vút, nửa muốn gọi hắn là chú nửa muốn gọi là anh. Hắn cười “you-and-me cho dễ” nhưng vẫn gọi là cháu. Cô bé đòi đi xem triển lãm hoa và tranh. Tiện thể nhỉ? Hắn lẽo đẽo theo sau, vừa đi vừa nói chuyện.
Trong câu chuyện, có lúc nói về khiêu vũ. Với hắn, khiêu vũ rất hay và cũng là một ẩn dụ của cuộc sống. Cuộc đời là điệu nhảy mà chúng ta phải dẻo dai, nhanh nhẹn và hòa mình vào điệu nhạc, có khi còn phải cảm nhận và đồng điệu với bạn nhảy. Nhưng thế thì thi vị hóa quá.
Với người này cuộc sống là một điệu nhảy chậm, bình thản, ung dung. Người khác lại như phải múa giữa bày sói, lúc nào cũng cảnh giác và đề phòng. Nhưng với cô bé này gọi là vũ công thì chưa hợp. Gọi đúng phải là “đấu sĩ”. Đó là những người có cả tinh thần dũng cảm, ý chí kiên cường.
Tất nhiên ta có thể nói số phận thế nào phải chịu thế ấy, nhưng ta thử nghĩ một lần xem dũng khí của ta đến đâu. Ít người còn rất trẻ đã phải một mình nhập viện, tự làm tất cả các việc, để cho người ta truyền thuốc, gây mê, cắt đi phần lớn lá gan của mình… mà không có người trông nom đi cùng động viên, kể cả bố mẹ, người thân, bạn bè. Thật đáng sợ. Mà đấy chỉ là một trong những nghịch cảnh nào đó thôi.
Cuộc sống chính ra là trò đấu vật mà chúng ta nên chuẩn bị tinh thần làm đấu sĩ. Vũ công học các chuyển động duyên dáng và trên sàn thì họ không bị ai bóp nghẹt. Còn đấu sĩ thì phải học cách vật lộn với những đối thủ tấn công ác liệt và bất ngờ.
Đời đâu phải chỉ là một vũ điệu nên giỏi khiêu vũ thôi là không đủ.
