
Trong tiểu thuyết hay phim ngôn tình có những đoạn, đại loại khi nhân vật chính, vì một lý do nào đó, muốn rũ bỏ hoặc bị buộc phải chia tay người tình, sẽ nói:
“Em (anh) là điều tốt đẹp nhất đã đến với anh (em), nhưng…”
Bao giờ cũng có chữ nhưng.
Trên thực tế lại rất đúng như vậy, chúng ta đều mong chờ những điều tốt đẹp. Không chỉ mong chờ, mà chúng ta còn truy cầu nữa.
Tuy thế không phải ai cũng biết rằng, mỗi điều tốt đẹp ấy thường có cái giá đi kèm.
Như cảm giác lâng lâng khi rít một hơi thuốc lào và nhả khói, một ngày bạn nghĩ cái điếu cày là thứ tốt đẹp mà bạn đã có trong cuộc sống. Nhưng bạn quên là phải trả tiền mua thuốc, và bạn có thể ho, chưa nói đến mùi khói ám xung quanh. Nhưng cảm giác phê là tuyệt vời và đáng giá.
Kể cả một công việc hay sở thích mà bạn say mê cũng thế thôi. Bạn phải chi cho nó bằng tiền bạc kiếm được, bằng sức lực cơ thể và bằng thời gian sống của chính mình.
Khi quyết định “em là điều tốt đẹp đến với anh” thì bạn cũng biết bạn sẽ phải làm gì để giữ nó ở lại. Bạn đã dự toán và chuẩn bị vốn. Nhưng đôi khi, như thế không đủ. Chi phí cho nó lại vượt quá hoạch định của bạn trước đây.
Và rất có thể một ngày chúng ta nhận ra, thứ được cho là tốt đẹp ấy lại không tốt đẹp cho lắm đối với bản thân. Không kham được nên phải từ bỏ. Vậy mới có cai thuốc, nghỉ việc và chia tay.
Vì thế ai đi qua cuộc đời này mà không có vài vết sẹo? Người thì ở cánh tay, trên mặt hoặc trong tim. Phim ảnh, tiểu thuyết chính là thế. Những ai xem mà thấy thấm thì chẳng qua, người ta đã vô tình hay cố ý cứa lại vết sẹo đã khép miệng trên người bạn mà thôi.
Vì sao đây là lời nhắc nhở?
Đúng vậy, đó là cuộc sống. Chúng ta vẫn luôn cần những điều tốt đẹp, vẫn cần đi tìm và chấp nhận rủi ro mai này cái giá có thể đội lên cao.
Cần thì cần nhưng điều đó chưa chắc đến, việc tốt chưa chắc đến, người yêu cũng chắc gì sẽ đến. Vậy nên người ta đã nhận định, muốn sống hết mình thì chỉ có cách là:
PHẢI LIỀU!