
– Làm một con đường 60 tỷ đô hả? – Đúng!
– Trong túi anh có bao nhiêu? – 10 tỷ (?)
– 50 tỷ đô nữa lấy ở đâu? – Đi vay!
– Làm sao trả nợ? – Thu phí lưu thông, tăng thuế ở chỗ khác rồi móc ra trả.
– Nếu không trả kịp (gốc lẫn lãi)? – Bán tài sản đang có, cho thuê dài hạn, trả góp.
– Tài sản đang có là gì? – Đất. Tài nguyên. Con Người.
– Bán con người là những ai? – Đồng bào và đồng chí.
– Đấy chỉ là 01 con đường, có còn “công trình” nào nữa không? – Còn đủ.
– Vay ai? – Bọn lạ, giá nó rẻ.
– Bọn nó có thương và thông cảm hoàn cảnh mình không? – Không.
– Sao không? – Đây này, “Zambia sẽ phải gán nợ bằng sân bay quốc gia. Nam Phi phải trao toàn quyền điều hành các nhà máy điện Eskom”…
– Tin giả? – Đúng. Đọc fake news ở đây và tra cứu anh Gúc đi: https://greenworldwarriors.com/…/china-to-take-over-zambia…/
==========================
– Có thế thôi mà cũng lăn tăn?
– TS, còn muốn gì nữa? Chuẩn bị tăng thêm thuế, tăng phí, cho thuê đặc khu hoặc… Mà còn phải sống mấy chục năm nữa, phải cho con đi học nước ngoài…
– U ám thế, vui lên, lo mà làm ăn đi, nghĩ lắm được gì đâu? Đời này không trả thì đời sau con cháu mình nó trả.
– Vầng. Anh nói đúng. Vô sản khổ thế chỉ nghĩ đến tiền và an lành. Em đang bán mình để thanh toán tiền ăn tiền nhà đây, kệ đời cái đường cao tốc 60 tỷ. Thuế phí tăng thì mình cố làm thêm tí để bù đắp là được. Mai anh em mình đi uốn bia?