
Xếp lại tủ, tự nhiên thấy tờ giấy nháp một bài thơ dịch từ hồi sinh viên năm thứ 2, mà không thấy bài gốc tiếng Anh đâu cả. Gạch xóa lung tung, nhưng cứ chép lại đây để sang năm có kẻ nhắc. Đây chắc là một khu vườn ở châu Âu vì có tượng thạch cao, vòi phun và hoa mộc thảo (reseda). Hay là nó gợi ý đi du lịch nhỉ? Mà giờ này “bế quan tỏa cảng” làm sao đi?
====================
Tôi đẩy cách cửa chật hẹp lung lay
Bàn chân dẫm vào khu vườn nhỏ
Ánh trời buổi sớm nồng nàn rạng rỡ
Sáng dịu dàng trên những cánh hoa tươi
Điều bất ngờ in trong đáy mắt tôi
Là ẩm ướt của muôn vàn tia nắng
Rắc những vảy hồng vàng lấp lánh
Xuống tận cùng cho những bông hoa
Và hơn hết – tôi bất chợt nhận ra
Chẳng có gì, chẳng có gì thay đổi
Trước mắt tôi, riêng mình tôi thế giới
Từ bầu trời đến những vòm cây…
Những đám nho dại, và chiếc ghế mây
Vẫn như cũ, chẳng chút nào đổi khác
Cả tiếng thì thầm trong như ánh bạc
Của đài nước phun tôi vẫn thường nghe…
Tôi còn nhận ra, không phải là cơn mê
Trong sâu lắng có chút gì run rẩy
Phải chăng đó, lời phàn nàn vĩnh cửu
Của cỗi già trong mỗi thân cây?
Mà khu vườn vẫn như trước đây
Những bông hồng còn đang rung động
Hoa loa kèn dường như luôn kiêu ngạo
Lắc đầu hoài, hay tại gió đung đưa?
Chỉ riêng tôi là không còn như xưa
Tôi đã thấy bể dâu, tôi đã thấy
Giờ về đây, đâu còn nguyên như vậy
Mà sao lũ sơn ca vẫn nhận ra
Tôi, kẻ vừa mới lãng du
Đứng bên cạnh bờ rêu ẩm mốc
Ngắm pho tượng thạch cao đã tróc
Bao năm rồi có phải tại thời gian?
Có lẽ hôm qua cơn mưa đá đã rơi
Giữa đám mộc thảo mùi hương nhạt vị
Ngỡ đã bỏ quên những gì vô giá trị
Thế mà lâu nay chúng vẫn đợi tôi về.