
Năm 2006, một giáo viên trung học người Anh yêu cầu học sinh viết thư cho những tác giả nổi tiếng để xin lời khuyên. Kurt Vonnegut là người duy nhất hồi đáp – và sau đây là nội dung của nó:
“Xin chào trường Trung học Xavier, chào cô giáo Lockwood và các quý bạn Perin, McFeely, Batten, Maurer và Congiusta.
Cảm ơn vì những lá thư thân thiện tôi mới nhận được. Các bạn thực sự biết cách cổ vũ ông già lập dị 84 tuổi vào những năm hoàng hôn cuộc đời. Tôi không còn xuất hiện trước công chúng nữa bởi vì hiện tại tôi chẳng khác gì một con kỳ nhông trong hang.
Nhưng tôi có thể nói thêm với các bạn về những điều vừa nảy ra trong đầu, sẽ không dài dòng đâu:
Hãy học một môn nghệ thuật, âm nhạc, ca hát, nhảy múa, diễn kịch, vẽ tranh, điêu khắc, làm thơ, viết truyện, viết báo… không quan trọng hay hay dở, không vì kiếm tiền và mang về danh tiếng, mà là để trải nghiệm sự trưởng thành, để tìm ra những điều ở trong lòng bạn, để làm tâm hồn bạn lớn lên.
Nghiêm túc đấy! Ý tôi là ngay bây giờ, hãy theo đuổi nghệ thuật và làm nó đến cuối đời. Hãy vẽ một bức tranh biếm họa hoặc chân thực về cô Lockwood, và tặng nó cho cô ấy. Hãy nhảy nhót ở nhà sau khi tan trường, và hát trong phòng tắm v.v… Vẽ một khuôn mặt lên trên bát khoai tây nghiền. Hãy giả vờ mình là bá tước Dracula.
Còn đây là bài tập về nhà tối nay, tôi hy vọng cô Lockwood sẽ cho điểm 0 nếu bạn không hoàn thành:
Viết một bài thơ sáu câu về bất cứ điều gì, chỉ cần vần điệu. Sẽ không có trận tennis nào công bằng nếu không có một cái lưới. Hãy làm hết khả năng của bạn. Nhưng đừng nói với ai. Đừng cho ai xem, kể cả bạn gái, bố mẹ hay bất cứ người nào, bao gồm cả cô Lockwood. OK? Sau đó xé nó là làm nhiều mảnh nhỏ và vứt chúng vào thùng đựng rác. Bạn sẽ thấy rằng đó là tưởng thưởng vinh quang cho bài thơ của mình. Bạn đã có một trải nghiệm, hiểu thêm về bản thân và làm cho tâm hồn mình lớn rộng.
Xin Chúa phù hộ cho các bạn!”
~ Kurt Vonnegut