
Có lần hắn viết một bài tiêu đề “Tại sao cứ phải làm người tốt?”. Ngay trước khi bắt đầu, hắn đã phải thòng một câu: Cần đọc trong lúc tâm trí bình tĩnh. Sau đó hắn mở bài, diễn giải rồi kết luận – rất tiêu chuẩn. Ấy thế mà vẫn có mấy người phản bác kịch liệt cứ như hắn là mọt kẻ xấu, xúi bậy
Nhưng thời buổi đã thay đổi. Những cái lộn ngược cũng có chỗ dùng được. Và post này là một cái như thế. Khởi đầu bằng kết luận:
Chúng ta – những người bình thường – đều điên.
—–
Hiện tại, trong thế giới này, số những người bị coi là điên không nhiều, thường ở trong viện. Họ điên là vì chúng ta thấy họ không giống mình, làm những việc không có ý nghĩa, có hại cho người khác, và yên tâm hơn hết là đã có các bác sỹ tâm thần chứng nhận họ không bình thường, rối loạn, quái lạ, không phù hợp quy cách xã hội… Chúng ta ổn, và các chuyên gia y tế kia – cũng ổn. Nếu các bác sỹ điên, vậy thì nguy rồi.
Nói cách khác, tất cả những người bình thường đều nhất trí phân loại những người kia là điên.
Nhưng ai là gà ai là thóc cũng chưa biết nha – nói như ngôn ngữ mạng bây giờ – chúng ta có điên không?
Để đánh giá điều nhạy cảm này, phải đứng ở vị thế cao hơn chỗ mình đang đứng, nghĩa là “từ trên cao nhìn xuống”. Bằng không, sẽ chẳng ai chịu nhận mình điên cả.
Nhưng thực tế là không ai có vị thế đủ cao để phán định, vì loài người ngạo nghễ ở đỉnh của chóp thông thái rồi, ai cao hơn?
Vì vậy, nếu có một phút giây nào bạn thấy bản thân vọt lên trên thượng tầng và nhìn xuống. Ừ, giả như bạn là “Nhà kiến tạo” – The Creator, bạn sẽ nhìn lũ kiến đang tụ tập theo đàn, nằm trong hang hay bò lổm ngổm đi du lịch, hoặc lôi các mảnh bùn đất, rác rưởi xây tổ, xây những ụ đất vụn vặt gọi là công trình thế kỷ. Hẳn bạn sẽ nhếch miệng cười lũ kiến bé mọn tầm thường.
Rồi bạn cũng thấy đâu đó một số con kiến không làm những-thứ-kiến-hay-làm, và cả tổ kiến thường không chấp thuận lũ này.
Nhưng bạn sẽ thấy thú vị. Thú vị đến mức bạn sẽ thốt lên: Mấy con kiến này có khi đáng là kiến hơn đám con lại!
—–
Đời người không có gì bí hiểm: sinh, lão, bệnh, tử. Từ lúc chào đời đến lúc đi học, đi làm, đi chu du… đi bệnh viện, đi thăng thiên… đều bình thường chứ chưa nói tầm thường. Vậy làm người có gì lạ đâu?
Bây giờ hãy xem một người có chu trình đảo ngược: lúc mở mắt là một ông già lụ khụ. Theo thời gian lại trở thành trung niên, rồi thanh niên, thiếu niên, cuối cùng kết thúc trong bụng mẹ. :-)) (Na ná ý tưởng bộ phim “The curious case of Benjamin Button” nếu ai đã xem qua.)
Người này chắc chắn điên! Nói riêng về cư xử xã hội, lúc cần già dặn đứng đắn thì lại ngây ngô ngờ nghệch như một đứa trẻ, lúc ở nhà trẻ thì lại mưu mẹo tính toán như một gã lõi đời. Ở tuổi trung niên được gọi là lập dị, còn lúc thanh niên sẽ bị coi là điên khùng.
Vậy điều gì xảy ra khi quy trình nghịch mới là đúng? Trong thế giới (đông đảo) của họ, chúng ta mới là những kẻ điên!
—–
Trong cuộc sống đôi khi hắn gặp những người khác thường: tính cách lập dị, cư xử khác lạ, suy nghĩ kỳ quái, và họ ở ngoài trại. Mỗi lần nói chuyện với họ, hắn đều thẳng thắn chân thành nghiêm trang kính cẩn nói rằng những điều ấy là tố chất đặc biệt nếu nó đi theo tâm ý của họ, không bị thế lực nào, yếu tố nào nhào nặn nên. Miễn họ là chính mình.
Thật nực cười khi một đám sống với tư duy nhồi sọ từ người khác, sống bằng cuộc đời bắt chước người khác, lại mở miệng đánh giá hắt hủi người khác.
Hoàn toàn có thể nói: Em điên điên, hâm hâm, dở dở nhưng anh thích em! Đó là sự tôn trọng. (Chẳng qua là em hấp dẫn vì em điên hơn những kẻ điên khác mà thôi)
——
Chủ nghĩa tư bản hay chủ nghĩa xã hội chỉ là cách gọi tên, theo chiều ngang. Chiều dọc của hình thái là chủ nghĩa vật chất và chủ nghĩa tinh thần.
Những người sùng bái chủ nghĩa vật chất, lấy đó làm lẽ sống, cả đời lo kiếm tiền, tranh giành, liều mạng mưu cầu của cải, để no ấm hay để hưởng thụ, đều điên. Rồi cũng tay trắng ra đi.
Những người sùng bái chủ nghĩa tinh thần ngược lại cần chỗ dựa tâm linh. Thần Phật bói toán cúng bái dâng sao giải hạn nguyện cầu… đều dựa vào thượng tầng vô hình, và như đã nói đấng bề trên nhìn xuống, vâng, 100% nhìn xuống, khác gì nhìn lũ kiến lăng xăng, hy vọng được thuận lợi làm những gì loài kiến làm, được may mắn hơn những con kiến khác, cũng đâu thoát khỏi kiếp nhỏ nhoi tầm thường? Cũng điên đáng thương phải không?
Vậy lẽ sống là gì? Điên lắm! Tự mà tìm thôi.
——
Phần này là phần mở bài. Mở bài hắn viết rằng:
Biết mình vừa bình thường vừa điên là nhận thức khởi đầu của sự minh triết.