
Hoài niệm nhất là một lần lang bạt
Chúng ta nói đi là đi
Hơi thở vận mệnh phả vào lòng se nhạt,
Tiếng cười vô tư chỉ còn vọng nốt trầm bi
Từ khi người bước lên sân khấu đời gánh vác
Nhân quả níu chặt chúng ta
Thời gian gióng hồi chuông đĩnh đạc
Làm vết thương trong hồn mãi chẳng liền da…
Kiêu ngạo nhất là một lần diễn giảng
Vung tay dưới ngàn sao
Người và ta chẳng có gì nhưng có cả vòm trời cao
Dù sóng triều cuốn tương lai dạt về đâu cũng thế
Kẻ điên cuồng nhất thường nhã nhặn
Kẻ tàn khốc nhất thường hăng hái
Kẻ lãng mạn nhất thường khờ dại
Kẻ lạnh lùng nhất thường giữ mối tình chân
Mở lớp bao bì ra, là những vọng tưởng đơn thuần
Phía sau vỏ bọc kiên cường cho đời thấy
Sóng mắt của người là câu chuyện cổ tích ấy
Thắp sáng vô vàn những tăm tối vì sao
Từ đâu ta và người lưu lạc giữa chiêm bao?
