Press ESC to close

LÝ DO ĐỂ SỢ

Cần suy nghĩ nghiêm túc một chút về bệnh dịch. Vấn đề không phải là khỏi bệnh mà là làm sao không cho dịch lây lan, nó nằm ở hai chữ “cách ly”.

Giả sử bạn bị nhiễm, khi đó cái bạn cần là: thuốc và nơi điều trị.

Cúm thường thì không ghê gớm lắm vì bạn có thuốc và có một chỗ nằm ở bệnh viện. Nhưng đây không. Thuốc chưa có, mà có thì không đủ cung. Và giường thì đừng hy vọng còn, khi số bệnh nhân lên đến hàng chục nghìn.

Nhưng bạn cần cách ly. Người nhà sẽ không ai bỏ mặc bạn cả. Chủng virus “nhẹ nhàng” đến mức các bác sỹ tiếp xúc với bệnh nhân còn bị lây nhiễm, phải mặc đồ bảo hộ kín mít, thử hỏi những người nghiệp dư như bố mẹ anh chị em quây quanh bạn thì miễn nhiễm bằng niềm tin à?

Cách ly thất bại thì mới gọi là đại dịch. Thử nghĩ xem nếu nhà bạn có một người cúm corona mà tất cả các bệnh viện hết chỗ, phương án nào sẽ dùng được?

Lúc trước nghĩ nó ở xa lắm, giờ có khi ngay cạnh rồi đấy. Từ nước bạn sang nước mình, rồi từ tỉnh bạn sang thành phố mình, từ quận bạn sang huyện mình… ai cũng di chuyển cả chẳng ai ngồi im được.

Singapore chuẩn bị hẳn một cái đảo cho chuyện cách ly (St.James), giống dịch SARS hồi xưa. Nhưng nếu lây trước khi có triệu chứng thì cũng không ích lợi hoàn toàn. Vaccine chắc phải một thời gian nữa mới có và để sản xuất hàng loạt và phân phối, lại mất thêm ít thời gian nữa.

Ngoài lạc quan ra, chúng ta chỉ có hệ miễn dịch và ý thức thôi.