
Yên tĩnh. Rất yên tĩnh. Rộng thênh thang. Vắng mênh mang.
Nếu chúng ta nghĩ ở Mỹ chỗ nào cũng như New York, San Francisco, Miami, Philadelphia hay Atlanta, hãy nghĩ lại. 5 cái thành phố kể trên ồn nhất Mỹ, do hòa trộn âm thanh của sân bay, tàu xe, sân vận động, trạm phát điện, nhà máy xí nghiệp và từ cả các party thâu đêm suốt sáng… Khá nhiều người mắc chứng mất ngủ do ô nhiễm âm thanh.
Còn ở đây chỗ mình đang tự tại, có thể ngủ 12h hoặc hơn, hoặc có thể ngồi thiền cả ngày… Nhưng mà thôi, hãy bàn về cái thiết yếu hơn: Ăn.
Không phải nói điêu, những người mà mình tạm thời nhìn thấy ở ngoài đường, trong các tòa nhà và quán xá… đều rất tốt bụng. Không một ai thiếu dinh dưỡng. Rất thừa là đằng khác. Đây là góc nhìn hạn hẹp, ở một chỗ cũng chật hẹp nên các bạn thông cảm, nó là vậy.
Tự nhìn mình từ đầu đến chân, khiêm tốn mà nói mình là một cá thể khá cân đối tuy không cao lắm (tất nhiên, so với họ thôi).
Trong một buổi chạy bộ loanh quanh, mình chụp hết các quán ăn: Chilis, White Castle, Texas Roadhouse, Buffalo Wild Wings, Arbys, Blaze Pizza… thì gần như toàn bộ những món của họ là Burger, Sandwich, Pasta, Steaks… mà suất ăn to vô cùng.
Vì thế không có gì ngạc nhiên nếu với các anh chị trung tuổi thì phụ nữ ngực dài còn đàn ông bụng rộng. Và đau đầu là các thanh niên vòng 3 rất phát triển. Với phụ nữ thì không sao, họ có cách nâng và ép. Nhưng đàn ông thì không cái thắt lưng nào xiết lại được và càng không thể hít vào mãi mà không thở ra.
Vì vậy, các bạn của tôi ạ, tôi chả còn cách nào khác là like post của một bạn ngày nào cũng chống đẩy mấy chục cái, và post của một bạn khác chạy bộ hàng ngày, để mà nhắc nhở mình, mỗi khi gọi một suất ăn từ mấy quán xung quanh, rằng:
Đời rất dở, phải ăn thật ngon thật no để có động lực tập thể dục một cách mạnh mẽ và niềm nở.
*