

Trong các trò chơi nhập vai, mỗi lần xong một màn là bạn được một số điểm thưởng. Chúng thường được dùng để nâng cấp nhân vật của bạn. Bạn sẽ phải chọn hoặc là điểm về sức mạnh, hoặc về trí tuệ, hoặc nâng cao một kỹ năng hay phẩm chất gì gì đó.
Trong đời thực, chúng ta cũng đang chơi game. Nhân vật chúng ta chơi chính là bản thân mình. Chúng ta phải “lên level”. Phải học, phải tập v.v… Dần dà càng về sau việc lên level ấy trở thành một môn thể thao, một thói quen, một sở thích.
Tôi có biết 2 cụ, một cụ rất thích đánh cờ tướng, một cụ rất chăm chỉ đánh cầu lông. Rèn luyện trí óc và thể chất là điều tuyệt vời. Nhưng hơi tiếc là cụ đánh cờ thì bị thoát vị đĩa đệm còn cụ cầu lông thì hay quên.
Rất khó chọn môn thể thao hoàn hảo cho mình!
Cậu bạn tôi rất sáng láng, chọn môn chạy bộ. Tôi khen nức nở vì khéo.
Thứ nhất nó không đòi hỏi phải đủ 22 ông cho một trận cầu, mà dù gôn tôm cũng phải hơn 10 ông. Các ông đến tuổi bận như ma họp được có mà đến Tết.
Tennis, bóng bàn, đấu kiếm… đều cần một ông nữa, nhưng lại dễ chấn thương. Có ông không né kịp quả bóng phải nghỉ dưỡng sức mất mấy phút cho hết đau.
Thứ hai: Chạy bộ – chuẩn. Ngon bổ rẻ tốn rất ít tiền, linh hoạt. Chưa kể đến khi chạy trên đường, ngắm nghía nhà cửa cây xanh, cống rãnh nơi mình ở rất nên thơ.
Tuy nhiên, tôi đã nói rồi, vẫn chưa hoàn hảo. Làm sao vừa luyện thể lực vừa luyện trí óc đây? Không lẽ vừa chạy vừa… giải phương trình? Chạy thế xuống hố có ngày!
Sau một hồi chiêm ngưỡng những tấm hình trên phây về đoạn đường chạy trên bản đồ của cậu bạn, tôi mạnh dạn tâm tình:
– Ông đổi đường chạy đi. Nhìn cái đường 5-10-21 km quanh hồ, quanh công viên của ông tôi thấy… đơn điệu. Đơn điệu giết chết trí tuệ. Ngày nào ông cũng chạy cung ấy ông sẽ quen đến nỗi nhắm mắt ông cũng không chạy lệch chạy lạc. Và cái thách thức của ông chỉ là hít thở, cơ bắp chịu đựng… thiếu một sự tư duy!
– Ông chỉ được cái ba hoa. Làm thế nào thêm phần tư duy vào ma-ra-tông?
– Ông xem phim “Những người trong mê cung” chưa? Xem đi. Đầu tiên ông chọn 1 điểm đến trong mê cung, ông sẽ phải chạy từ ngoài vào, rẽ trái, rẽ trái, rẽ phải, rẽ trái… cho đến nơi. Mỗi lần rẽ ông phải ghi nhớ lại mình đã rẽ thế nào để lúc chạy ngược lại, ông lại đi đúng con đường ấy: rẽ phải, rẽ trái, rẽ phải, rẽ phải.
– Ơ thế nhỡ tôi rẽ nhầm thì sao?
– Chán ông, chơi cờ trí nhớ thì cố mà nhớ chứ? Sai bị phạt, ông bắt xe ôm quay về điểm xuất phát và chạy lại.
Mà tuyệt vời nhất là chỉ có Hà Nội với Sài Gòn là có mê cung, không đâu phố xá được băm ngang chém dọc như thế.
– Ôi tôi yêu phố quê tôi!