
Khó đọc nhưng ấn tượng.
“Tôi biết em còn trẻ, nhưng vẫn muốn em học và hiểu ngay bây giờ rằng: Lấy chồng có thể đợi, còn giáo dục thì không. Em là một cô gái rất, rất sáng dạ. Thực sự là thế. Em có thể là bất cứ gì em muốn. Tôi biết điều này về em. Và tôi cũng biết khi cuộc chiến này kết thúc, đất nước sẽ cần đến em cũng như cần những đàn ông trai tráng, có khi còn cần hơn. Bởi vì một xã hội không thể thành công nếu những người phụ nữ không được giáo dục. Không có cơ hội nào hết.”
Đấy là câu chuyện về những người phụ nữ, là Afga-nistan, là Ta-li-ban, là tôn giáo bản địa của họ… nơi phụ nữ và giáo dục là hai thứ tách rời.
Ai cũng có thể có ý nghĩ sau này đầu thai muốn tiếp tục làm người. Nhưng nếu sinh ra là một bé gái ở đó, sẽ là trải nghiệm rất thú vị phải không?
Mà, điều trên cũng đúng đâu chỉ với một đất nước ở Trung Đông?