Press ESC to close

NGHỆ THUẬT TỒN TẠI

Có nhiều người kêu ca cuộc sống đơn diệu, nhàm chán. Hắn chắc chắn một điều là họ giả vờ để che giấu sự thật là họ đang làm nghệ thuật.

Hắn thấy một nhà đầu tư, ngày qua ngày chăm chú vào các danh mục cổ phiếu trên màn hình. Hắn thấy một nhà toán học, suốt ngày suốt tháng căm cụi với tờ giấy và cây bút tìm các giải các bài toán hóc búa. Còn chuyên viên kế toán với các quyển số và con số? Còn cô thợ may quanh năm với cái máy khâu? Ông thủ thư cả đời làm việc thu xếp các cuốn sách trong thư viện?

Buồn tẻ!

Nhưng đó lại là nghệ thuật.

Có nhiều thứ thú vị hơn, sốc hơn, máu hơn. Chắn chắn thế, nhưng cái giá của nó lại thường cao, mà có khi cao đến mức, thực hiện xong thì sự tồn tại của ta cũng kết thúc, hoặc bị hạn chế xuống thấp.

Hắn biết một cậu em, to cao, đẹp trai, nhà giàu, soái ca của các cô gái, thời sinh viên với những bài vở quá ư tẻ nhạt, nên nó chọn đua xe. Hào hứng, sung sướng và bốc! Thế rồi giờ đây với nửa mặt biến dạng, nằm đấy nói không nói được. Đáng lẽ đã xong rồi nhưng may nó có sức sống mãnh liệt. Giờ chỉ làm được việc là giơ tay ra hiệu tôi đói. Cũng nhờ cái hành động đơn điệu ấy mà nó vẫn tồn tại. Nghệ thuật sinh tồn là đấy còn gì.

Có lúc nào ta thấy mình đang làm những việc lặp đi lặp lại rất buồn tẻ không? Kiếm được ít tiền, thấy ít hứng khởi bay bổng? Vậy ta có cầm vũ khí đi vào ngân hàng không? Hay thử làm quen với nàng tiên nâu, chỉ một chút là lên tiên cảnh? Những người ấy không còn nữa rồi, hoặc đã (sẽ) quay trở về với bốn bức tường và song sắt, chấp nhận sự buồn tẻ to lớn hơn, chỉ để được tồn tại.

Vì vậy theo hắn thấy, chúng ta nên tiếp tục những việc nhàm chán đang làm, ngày này qua tháng khác, năm nọ qua năm kia. Để thành nghệ thuật.

Giống anh chàng đi học võ, sư phụ yêu cầu anh ta chỉ luyện một chiêu: lấy tay vuốt một gióng tre cho đến khi tre mòn. Suốt ngày như thế. Sau hai chục năm chán quá anh xin xuống núi về quê. Trên đường gặp một tên cướp, anh tiện tay tóm lấy nó làm tên cướp ngất xỉu, vì cánh tay bị anh giằng kéo chỉ còn trơ lại xương.

Nếu việc của bạn là cày mà không thấy nghệ thuật ở đâu thì chắc chắn bạn cày chưa đủ nhiều, hoặc việc cày cuốc đó chưa đủ tẻ nhạt. Thật mà.

Nhưng ít nhất đọc đến đây, bạn vẫn tồn tại, còn hắn cũng thế. Rất mừng luôn!