Đã có lúc lòng ta reo vui khi nghe hai tiếng “nghỉ hè”.
Đó là những thời khắc háo hức vô cùng. Ta được làm những thứ bên ngoài chương trình, là những cuộc vui chờ đón, những chuyến dã ngoại, những vụ hồi hộp yêu đương… trừ việc học thêm để lê lết thoát kỳ thi, để đỗ vào trường mình thích.
Thực ra đó là những tháng ngày tràn trề hạnh phúc, nhưng ta không biết thế. Cho đến khi bơi vào thị trường lao động.
Không còn nghỉ hè nữa. Hỡi ôi, thay vào đó là trách nhiệm, là dự án, là yêu cầu, là deadline, tức là đến cái line đó thì sẽ dead. Tháng này qua tháng khác. Việc nọ tới việc kia.
Không phải ta bạc đãi bản thân mà ta tự nhủ ở trên ấy có cái quan trọng hơn cần ta làm. Cao cả hơn. Cấp thiết hơn.
Nhưng ý niệm về kỳ nghỉ sẽ không nhạt phai. Ai đã từng có trải nghiệm về tiếng sóng biển rì rào vỗ bờ mãi không thôi, tiếng giọt nước nhỏ tí tách trong hang đá tĩnh lặng nguyên sơ, tiếng xạc xào của mảng cây rừng nguyên sinh xanh mát… đều không cưỡng được chút nhớ nhung mong mỏi. Cũng có thể là tiếng lép bép của than trên lò nướng BBQ hay tiếng lũ bạn tụ tập bàn tán chuyện vũ trụ mây mưa.
Và rồi bằng một sự xảo diệu của quyết tâm, bạn cũng bắt đầu kỳ nghỉ hiếm muộn cho mình. Bạn muốn trở lại, thậm chí muốn bé lại, như ngày hôm qua, để có thể nhớ về những gì đã cũ, những gì đã từng là mình, giờ chỉ còn là hoài niệm. Bạn muốn… chữa lành, mặc dù tâm hồn và thể xác bạn chả biết chính xác bị rách ở chỗ nào.
Sẽ vẫn là ông trời không chịu nằm yên sưởi nắng mà đến phá bĩnh bạn. Một nửa tốt lành của đời bạn muốn thưởng thức hết món này đến món khác, cứ như béo phì là lỗi khách quan. Mấy đứa nhỏ lèo nhèo đòi đi công viên chơi trò cảm giác mạnh, cứ như chúng đã ngồi thiền tĩnh tu cả năm trời. Ghê gớm hơn, công ty còn gọi điện báo việc gấp phải xử lý, tránh ảnh hưởng đến danh tiếng và tiến độ…
Bạn có thể phát điên khi công cuộc nghỉ dưỡng của mình bị xé vụn không thương không tiếc. Còn chữa lành thì quên đi, làm quái gì có dịp để ngắm nghía cái tôi to đùng đang giãy giụa vì phải phân tán tinh lực cho người khác.
Nhưng thôi, lạc quan lên bạn thân mến. Có thể bạn chả thèm được khuyên nhủ, nhưng rõ ràng nhìn cốc trà sữa một nửa vơi, ta nên hân hoan vì nó không phải cốc rỗng: nó đầy một nửa. Biết đâu còn vài hạt chân trâu lặn ngụp trong đó nữa.
Nhìn thêm đi. Hãy tự hào. Bạn có cơ hội trở thành chuyên gia ẩm thực, các bài rì viu của bạn sẽ có vạn người đọc ghen tị vì ăn gì mà lắm món độc lạ thế. Bạn cũng có cơ hội làm người ta thót tim khi kể về sự mạo hiểm đã trải qua một cách ngây ngô liều lĩnh. Còn nữa, bạn hẳn là nhân vật không thể thiếu trong tổ chức, vì đăng ký nghỉ phép rồi mà vẫn không tinh anh nào giải quyết được sự cố dành riêng cho bạn.
Nào, chúng ta hãy chúc nhau có những kỳ nghỉ thật tuyệt rượu nhé.
Nhưng trước hết, ta hãy tỉnh ngủ đã!