
Mình có đọc một bài thơ rất thú vị của thi sỹ Bùi Giáng. Và nghĩ nghĩ một chút nhưng không thể nói là nó được viết để tặng ai cả, cũng không biết nhân dịp gì cả. Có lẽ, khi làm một việc gì đó thì đầu tiên là tặng chính mình, sau đó là nhân dịp mình vẫn còn sống vẫn còn yêu, kể cả đang ở công sở làm việc bàn giấy hay lang thang ngoài phố như nghệ sỹ ngẩn ngơ.
Nói về bài thơ, có 3 khổ thơ đầu về màu sắc. Nhưng mình không phải họa sỹ nên không hiểu phối màu có hợp không Thôi thì chỉ bàn về khổ thơ cuối.
Bỏ quá các mổ xẻ điều tra: ai, ở đâu, khi nào, tại sao lại mặc quần rách – theo những gì đã được thẩm thấu thì cái sự long lanh nó không nằm ở quần lành hay rách. Hoặc chỉ đơn giản là nếu trong sạch thì không có cái gì khoác lên người có thể làm mình xấu, bẩn đi.
Xin lỗi vì mình chỉ nghĩ được đến thế theo chiều hướng tuyên huấn giáo dục. (Nhưng khi đi party hay hội nghị khách hàng thì mặc đàng hoàng chút em nhé.)
Còn cái vẻ đẹp của cuộc đời lên xuống, của núi rừng bẽn lẽn, của miệng cười chúm chím thì thôi, bỏ qua!
Sau đây là bài thơ:
Người con gái hôm nay mặc quần đỏ
Vì hôm qua đã mặc chiếc quần đen
Đen và đỏ là hai màu rồi đó
Cũng như đời, đường hai nẻo xuống lên
Người con gái hôm nay mặc quần trắng
Vì hôm qua đã mặc chiếc quần hồng
Hồng và trắng là hai màu bẽn lẽn
Cũng như núi và rừng đều rất mực chênh vênh
Người con gái hôm nay mặc quần tím
Vì hôm qua đã mặc chiếc quần vàng
Vàng và tím là hai màu mỉm miệng
Mím môi cười và chúm chím nhe răng
Người con gái hôm nay mặc quần rách
Vì hôm qua đã mặc chiếc quần lành
Lành và rách đều vô cùng trong sạch
Bởi vì là lành rách cũng long lanh.
(Thơ Bùi Giáng)