Press ESC to close

NHẠC BUỒN

Một hôm sau khi đã quen nhau một thời gian, nàng thấy hắn nằm duỗi dài trên sàn nhà và cắm tai nghe liền ngồi xuống hỏi hắn nhạc gì thế.

– Anh đang nghe nhạc buồn.

– Sao bình thường lại nghe nhạc buồn?

– Nó khơi gợi kỷ niệm. Bài ngồi đánh đàn với lũ bạn sau giờ học, bài trong quán hôm mình cãi nhau suýt chia tay… Nhớ đến mấy lúc ấy, tự dưng lại thấy ấm áp.

– Thế lúc buồn anh nghe nhạc vui chứ?

– Không, anh cũng nghe nhạc buồn.

– Để càng buồn hơn?

Hắn liếc nhìn nàng:

– Không hẳn. Những trái ngang trong lời hát là đỉnh cao. Khi nghe xong mới thấy là mọi chuyện của mình dù tệ cũng không tệ đến thế, cũng chẳng có gì ghê gớm, người đời đã trải qua bao lần rồi có phải mình mình như vậy đâu… Dù có khóc thật cũng nhẹ lòng.

– Ừm, thế lúc vui anh nghe nhạc gì?

– Nghe nhạc buồn.

– Hử? Sao lại thế?

– Cảm giác giải thoát sau khi nghe. Những tưởng chuyện buồn sẽ xảy ra nhưng lời hát kết thúc là mình nhận ra mình đang vui, mình thật may mắn.

Nàng có vẻ không ưa mấy lời ngụy biện này, liền bĩu môi hỏi đểu:

– Thế anh chỉ thích mỗi nhạc buồn thôi à? Lúc em vui ở bên anh cũng nghe? Lúc chúng mình… ấy ấy… cũng nghe?

– Đương nhiên!

– CLGT? (Cần lời giải thích) – Nàng nhảy dựng lên.

– Đã nói rồi mà. Những sự lâm ly trong bài hát lại có tác dụng ngược chiều, khiến mình muốn mạnh mẽ hơn là ủy mị, muốn dài lâu hơn là dang dở, muốn giữ nhau chặt hơn là buông bỏ…

Nghe đến đây, nàng lấy điện thoại ra tìm tìm một hồi, bật “Đêm nay ai đưa em về” và nhào vào hắn.

Hắn lẩm bẩm: Dù có thế thì tôi cũng không đưa cô về đâu.