
Một hôm mình nhận lời sửa giúp một trang web, trong đó có một việc nho nhỏ là làm một cái ô cũng nho nhỏ để thỉnh thoảng hiện những lời hay ý đẹp về Đạo pháp. Khi cài lên rồi mới biết là không có câu nào để hiển thị cả, mình phải tự nhập dữ liệu.
Lúc đó lười tra mạng, bỗng nhớ đến “14 lời răn của Đức Phật” được in trên lịch, trên tranh treo ở khắp nơi nơi. Nhưng tội nghiệp thay, mình vỗ trán mãi không ra 13 câu cuối, mà chỉ nhớ câu đầu tiên. Thế nên mình nhập vào web câu đó: ‘Kẻ thù lớn nhất của đời người là chính mình”.
Việc ghi nhớ vô thức câu ấy chắc chắn là do mình đã nghĩ về nó nhiều, nên vết hằn trong não không phai.
Thật không thông minh khi cãi Phật. Điều răn này đúng không thể tưởng tượng nổi, nên thôi không bàn về nó làm gì.
Mình chỉ muốn hỏi các bạn, nếu bạn thực sự đã và đang tuyên chiến với kẻ thù lớn nhất và phức tạp nhất ấy, bạn có mệt không?
Mệt thì có muốn leo lên giường ngủ như mình không?
Nếu “chính mình” muốn ngủ thì nên chiều cái “kẻ thù” ấy hay chống đối nó?
Chúc mọi người ngủ ngon!
P/S: Mai mình viết ý nghĩ về một “kẻ thù” khác, đơn giản hơn.