
(Tặng C.G.)
Có một hôm đứng giữa đất trời đổi thay
Muốn quên đi những ngày ngồi một mình và im lặng khóc
Nhưng lại nhớ – đó cũng là khi mình đã học
cách để mạnh mẽ hơn lên.
Ở chốn này tôi còn muốn lãng quên
Một thế giới ngớ ngẩn, điên rồ và hổ lốn
Nhưng lại nhớ – nơi đây là những bước chân của sự sống
huy hoàng mà không kém vấn vương.
Rồi quên loài người mong mỏi đón yêu thương
Đâu biết chỉ lấy về những nỗi đau tưởng chừng vô bờ bến
Nhưng lại nhớ – có ai vẫn đến
đứng với mình trong cơn mưa.
Cuối cùng tự hỏi tôi có phải quên tôi xưa?
Quên những lỗi lầm, ngây ngô và hối tiếc…
Nhưng lại nhớ – đốt đi kỷ niệm đâu là điều cần thiết
hôm nay mình vừa mới ra đời.
Vì thế cho nên tôi lại mỉm cười
Đi khám răng, nướng dăm ba cái bánh và giúp bầy trẻ nhỏ…