
Câu chuyện trước khi đi ngủ là thế này.
Các bạn thử xem tin nhắn quảng cáo của Dàn nhạc Giao hưởng Singapore.
Trong đoạn đó, tớ chú ý vào chữ “đẹp nín thở”. Hình như họ đặt không đúng đối tượng.
Đầu tiên, hãy nói về nhạc cụ đi. Cây đàn violin nào được dán nhãn 1714 Tradivarius thì không hề tầm thường, tất nhiên.
Ngài Antonio Tradivari ở thế kỷ 17 chỉ tự tay làm ra có hơn 1000 nhạc cụ, cho tới nay chỉ còn hơn 600 tồn tại. Trong số ấy có cây violin bán được giá 16 triệu đô (cái rẻ nhất bao tiền thì tự google đi). Nhưng không chắc là cây mà cô nghệ sỹ cầm trên hình. Nên nhớ, cái danh hiệu này nói lên chất lượng tuyệt hảo của âm thanh phát ra.
Tuy nhiên, nếu bạn cũng xem quảng cáo kia thì tớ nghĩ cái đẹp chính lại không phải là cây đàn màu đỏ, cho dù huyền thoại về cây đàn có dính máu (red violin) vẫn còn lởn vởn trên mạng và trong kho tàng nghệ thuật thứ 7.
Vậy vẻ đẹp nín thở đáng ra là nói về gì?
Cam đoan có nhiều người đồng quan điểm với tớ.
Nhất là những anh chàng kiến trúc sư hào hoa tinh mắt.
Đẹp mịn màng cổ điển, đường nét giản dị sắc sảo với màu sơn theo trường phái từ thời nữ hoàng Victoria… thực là hết chỗ chê. Đó chính là… bức tường nền đằng sau.
P/S: Còn bản concerto số 3 cho Violin của Mozart ấy mà, không đến nỗi ngất ngây con gà tây đâu. Nhưng phải công nhận, nhạc cổ điển chữa chứng mất ngủ tốt cực. Chữa hữu hiệu ngay ở khán phòng của nhà hát luôn.
Chúc nghe nhạc ngủ ngon!
*