
Không phải trong hơn tám tỷ con tôm, con nào cũng giống nhau. Chúng cũng như ai, đấu tranh để tìm ra (những) con khỏe nhất trong đàn. Những con chiến thắng luôn có nhiều lợi ích, chẳng hạn được trú ẩn trong những cái hang tốt hơn, không phải bơi loăng quăng rồi bị vợt lên và luộc chín.
Khi chiến thắng, trong người chúng tiết ra chất sảng khoái, làm tư thế của chúng ngày càng thẳng càng ưỡn, và như thế thân thể càng phát triển to khỏe. Những con thua cuộc lại sinh ra chất đối ngược, mà chất này làm chúng căng thẳng và co quắp, rồi ngày càng nhỏ yếu, giống như tép. Tôm mà chúng ta vẫn ăn, chả phải toàn con cuộn lại là gì? Tôm hùm có con nào co lại đâu?
Xã hội loài người, có lẽ không khác mấy. Và sự phân cấp cũng khá rõ rệt, nếu ta để ý quan sát.
Những người đã thắng thì thường sẽ thắng, đã thua thì thường ít dám cạnh tranh, hay co vòi. Người thắng thì tư thế đàng hoàng, ngôn ngữ cơ thể mạnh dạn, tự tin. Chúng ta hay ngầm liên hệ năng lực với ngoại hình. Anh cao ráo, đĩnh đạc, đàng hoàng thường được cho là thông minh.
Thế thì, mất gì mà chúng ta không giữ tư thế ưỡn ngực của người chiến thắng?
Cho nên hắn tự nhủ, thua thì thua thôi, cũng phải ngẩng cao đầu chứ? Trong cái rổ tôm mẹ mua về, thỉnh thoảng cũng có một hai con tôm thẳng, nấu canh rồi vẫn không chịu cuộn lại. Hẳn là mấy con tầng lớp trên, chẳng may bị đánh bắt, chắc do ra ngoài lân la với bọn tôm thất bại thôi.
Điều này đúng với phụ nữ, không cần biết mặt mũi bạn bình thường cỡ nào, nhưng nếu ngồi thẳng, ưỡn trước nhô sau, luôn là một người đẹp. Đàn ông khỏi phải bàn. Dù có mất việc hay bị bồ đá, thì rất nhanh thôi sẽ có việc mới và người yêu mới, buồn rầu co ro làm cái gì cho khổ.
Tư thế chiến thắng là quan trọng vô cùng, dù mình chẳng có quái gì.