
Thấy đài báo nói Mỹ là chỗ nên đến, vì thế hắn quyết định phải đi bằng được. Ơ hay, nó chỉ là một khoảng đất ở xa chỗ hắn đang ngồi, chứ có phải là trên chín tầng trời hay dưới bảy tầng đất đâu?
Cầm cuốn hộ chiếu trên tay, tự nhiên thấy lòng dâng lên nỗi niềm vô hạn. Bình thường người ta xách công-ten-nơ lên và đi, thì hắn phải xin người ta để được vào đấy, mà điểm công dân của hắn cũng có đến nỗi nào, toàn trên trung bình cơ mà?
Nhưng chả sao, thời buổi cách mạng cá chấm cơm, mất mấy chục nơ ron thần kinh để vào trang web lập cái đơn là xong. Thế là đến hẹn, hắn phải đến để họ hỏi han chút xem có đúng là cái thằng vào mạng là cái thằng thật muốn đến Mỹ không.
Sáng hôm ấy, sau khi vuốt tóc, xỉa răng và tỉa lông mũi, hắn đến nơi hẹn gặp, tham gia vào một cái hàng người hình con rắn uốn lượn mềm mại.
Ngồi sau quầy là một anh đầu trọc mặt chẳng có thớ thịt nào (chứng tỏ rất biết chăm sóc nhan sắc). Cuộc hội thoại diễn ra, biết mô tả thế nào nhỉ, không phải như trong đồn cảnh sát, cũng không giống ở quán trà đá ven đường, mà kiểu… thi cuối kỳ môn tiếng Anh.
– Chào buổi sáng, trời hôm nay đẹp sao mặt anh căng thẳng thế?
– Chào, anh là người thứ 57 tôi gặp hôm nay đấy.
– Cool, thế tôi có thời gian bao lâu?
– Hả? Tôi sẽ hỏi đến khi nào tôi chán thì thôi chứ? Đây là phỏng vấn mà?
– À, yes, tôi có biết toán lớp 3, tôi thấy cái cô trẻ trẻ kia mất 30 phút ở bàn bên kia rồi mà vẫn ở đó, tôi lo anh mệt nếu tốn 30 phút với tôi… 60 người và còn cái hàng dài sau tôi kìa… Vị chi là 1800 phút…
– Thanks, việc của tôi mà. Thôi ta bắt đầu chứ? Anh sang Mỹ làm gì?
– Tôi… đi… làm… tiền.
– Hử? Ai cho anh sang Mỹ đi làm việc đó?
– À, tôi đi làm việc giúp người ta, giúp xong người ta trả tiền, trả tiền xong thì tôi về, về xong thì tôi tiêu tiền, tiêu hết thì tôi lại… sang.
– Không được, visa của anh là sang đó ăn chơi (for pleasure), cấm được làm việc, không là vi phạm luật đấy.
– Tôi biết mà, nói thế thôi tôi chỉ ngồi khểnh, rồi chỉ tay năm ngón cho họ làm mà.
– OK, thế anh sang đâu ở Mỹ?
– Ở Mỹ có chỗ nào tốt không anh? Tôi định sang đi xem bóng chày chuyên nghiệp. Cầm cái chày giơ lên, “manly” thật! Nếu anh không rành thì tôi đổi ý, tôi đi Las Vegas, chỗ có cao bồi ấy.
– Này, anh khai báo tử tế nhé, mà anh cổ vũ đội nào, NY Yankees hay Boston Red Sox?…
Cứ thế câu chuyện tiếp diễn đến khi ngẩng lên trời đã tối mịt, các bạn khác dậm chân sốt ruột thì anh kia bảo: Thôi về đi, mai tao gửi visa.
Hôm sau hắn có luôn visa đi Mỹ thật, thề! Làm việc hiệu quả kinh người!
P/S: Còn câu chuyện ở trên là kể lại bằng bàn phím thay cho sự kiện tẻ nhạt diễn ra không đầy 5 phút.
*