Press ESC to close

TÂM THƯ

Em,

Trong những thứ anh nhớ có một lời bây giờ tự nhiên muốn nói.

Đừng tìm tới những điều hay.

Nghe lạ không nhưng đúng thế em ạ. Phim hay, truyện hay, clip hay, post hay v.v… tất cả đều nên tránh.

Ngày xưa con người cần nhau biết bao nhiêu do sợ cô đơn. Họ giao tiếp, hỏi han, chia sẻ… vì những điều hay thường nằm ở người khác. Còn bây giờ ư? Chúng ta cũng sợ cô đơn nhưng phiền thay nhân loại đã sáng tạo ra vô tận nguồn vui.

Những cuốn sách thú vị, những series phim dài tập cảm động, những đoạn video lôi cuốn và thật nhiều tin tức nóng hổi… tuy cũng có chút lợi ích nhưng mà, em sẽ tốn thời gian quý báu của bản thân.

Em sẽ thấy chúng tốt hơn những gì ngay cạnh mình, làm cảm giác cô đơn dường như tan biến mỗi khi đắm chìm vào chúng.

Rõ ràng đó có thể là:

– Những nơi đáng sống hơn nơi ta đang sống

– Những nghề thích hợp hơn việc ta đang làm

– Những nhân vật đẹp hơn người đang nắm tay ta

– Những bậc cha chú giàu hơn phụ huynh ở nhà

– Những đứa trẻ đáng yêu hơn đứa con đang nuôi nấng…

Thật là nguy hiểm khôn lường!

Hơn nữa, bằng lượng thông tin kinh khủng, lại dễ dàng tiếp cận, em muốn học gì, muốn giải trí gì… đều không cần một người thật hướng dẫn. Mà online. Cả việc xem một bộ phim hay cũng không cần người đi cùng. Thực ra là cô đơn hơn nữa.

Lối sống đó rồi sẽ phổ biến không cản được, nhưng liệu có tốt lành gì không?

Ai nói với em rằng “cô độc nhưng không cô đơn”, hãy đập cho người ấy một trận. Dù là hướng nội thì chúng ta sinh ra vẫn là để kết nối trong thế giới hỗn loạn này.

Thế thôi đừng bắt cóc bản thân theo những cái hay nữa em. Em sẽ ngạc nhiên khi không còn ngồi lì, nằm ì và cuộn lên vuốt xuống điện thoại. Và ngày bỗng dôi dư ra một cơ số thời gian.

Với thời lượng ấy, ngoài kia có nhiều thứ nho nhỏ đáng để làm. Trong này cũng thế. Chẳng hạn như viết một bức thư, nói về một ý nghĩ ngược đời không lớn lao gì mấy nhưng anh sẽ đọc.

Sẽ gọi đó là tâm thư.

Riêng thứ hay ho như thế không cần tránh né, nó là kết nối của chúng ta cơ mà?

Thân,