Mưa từ đâu buông xuống
Gió thổi tung thấm ướt khắp nơi nơi
Đi một đoạn mới ngạc nhiên nhìn trời
Ơ kìa yên tĩnh nắng
Kể ra cũng có người rất nhắng
Vừa mới đây còn giọt ngắn giọt dài
Hạt lăn trên da như ngọc trắng ngời
Đôi mắt trong chợt như rừng loang khói
Thế mà đã nhoẻn miệng cười và nói:
Mình đi phố đi chơi!
Tâm hồn là thứ bí ẩn muôn đời
Còn bốn mùa thì ai chả biết
Đổi thay nhanh chắc là thời tiết
Mà ông trời chỉ mỗi nắng, gió, mưa
Gặp con người ông cũng phải chào thua
Vì ta có thể chế tạo ra cảm xúc
Năm tháng nhẹ trôi
Liệu còn lại gì trong ký ức
Ngoài những lần áo ta bị ướt
Và mắt nhắm khi chói chang trong ánh sáng một nụ cười.