Trước mặt ly cà phê sóng sánh
Thêm sữa
Thêm đường
Thêm cả kem
Mình thừa nhận đi em
Gạt bỏ mọi thứ chỉ còn dư vị đắng
Con người hình như cũng thế
Ẩn tình ở sâu thẳm đại dương
Ta khỏa lấp sự bất thường
Bằng hàng rào tâm trí
Bằng tầng tầng lớp lớp những trò vui phi lý
Những hành vi chỉ để điểm tô
Những kiềm chế để thoát khỏi điên rồ
Và cứ thế qua đời nhau hờ hững…
Đã cà phê sao còn thêm trứng?
Đã ghét nhau sao lại nở nụ cười?
Đã si mê còn sợ đất sợ trời?
Thích một mình vẫn cứ đi dự tiệc?
Có thể không em, đừng cho gì vào hết
Đừng bỏ đường
Đừng pha sữa
Chỉ cà phê
Đắng, đắng đau khổ, đắng đam mê
Chân thực còn hơn đời thực…
Nào cùng uống cho đến mức
Cái ly trống rỗng chẳng còn gì
Chúng mình hãy thừa nhận đi.
Rồi sẽ ngọt.