
Eo, mỗi lần nằm ngửa mình trên cỏ, nhìn lên vòm lá là hắn lại sướng mê. Tán xanh kết vòng lại như mái che mưa nắng.
Những giây phút này, nói hắn không suy nghĩ gì là nói ngoa. Mấy vị thiền định còn đánh vật với dòng suy tư ở trong đầu, không thể chặn chúng được cơ mà?
Ý nghĩ khi nằm trên cỏ của hắn là: tiếp theo là gì?
Tất nhiên sẽ là vui.
Vui thật mà. Nếu lúc trước đang mệt thì tiếp theo sẽ hết mệt. Nếu trước đó là tẻ nhạt thì tiếp theo sẽ… sặc sỡ. Bạn thử mở rộng thật rộng vấn đề sẽ thấy, ngay cả nếu bạn thất bại thì tiếp theo sẽ là thành công. Mất việc? Chính là để có việc mới tốt hơn. Thất tình? Chính là để có người mới phù hợp hơn. Bệnh tật? Chính là để yêu cuộc đời (còn lại) hơn. Nếu bạn vừa trúng mánh? Vậy tiếp theo mánh to hơn sẽ đến.
Cho nên, tiếp theo sẽ là niềm vui, vui vì chúng ta mong chờ. Và hy vọng. Ôi, làm gì có gì gọi là cuộc sống nếu thiếu hy vọng chứ?
Cho nên, dù có nhăn nhó hay khó nhọc thì giây phút tiếp theo, khoảnh khắc tiếp theo, giai đoạn tiếp theo, hắn sẽ vui. Ai buồn thì thiệt.
Tiếp theo là mưa. Mưa xuống, kìa những hạt mưa khẽ rơi vào mặt hắn, thiên nhiên thật tuyệt, thật… thiên nhiên. Vạn năm rồi có mái nhà, có ô che, có mũ đội… nên hắn chẳng bao giờ ướt đầu. Giờ ướt chút cũng thú.
Tiếp theo là… đau điếng. Hắn ăn một cái đá: “Kìa, nhà chưa đóng cửa sổ, quần áo chưa rút kìa!”
Đứng dậy chạy về. Hết đau là người dễ chịu vì cơn đã hết. Sau đóng cửa là nhà không ướt. Sau nữa là có quần áo khô để mặc. Nghĩ đi nghĩ lại thế giới chẳng có gì để mà không vui.
Đang nghĩ thế bỗng có tiếng hỏi: Thế nếu đang thời chiến tranh chết chóc, bệnh dịch toàn cầu, xác chết sống lại v.v.. thì vui sao?
Hắn nhếch mép cười: Biến đi! Ta ghét nhất sống bằng giả định. Lúc đó vui buồn tính sau. Bây giờ lá xanh, tiếng mưa rơi, cây táo nở hoa, rãnh nước trong veo… những thứ nghe thấy, nhìn thấy, cảm thấy đều vẽ nên bản ghi cuộc đời mình, nên làm gì thì làm, phải vui.