Tất nhiên, vào lúc bạn sung túc, đầy đủ thì không có việc gì. Nhưng một hôm, chẳng hạn đại dịch xảy ra, bạn không làm việc, không có thu nhập và… đang trên đà chết đói.
Nạn đói là có thật!
Nhưng bạn có một trong hai lựa chọn: một bên tôi tình nguyện ở bên cạnh bạn và bên kia là một gói mì tôm cũng tình nguyện để bạn ăn.
So sánh là khập khiễng, nhất là vào lúc như thế, vì trong khủng hoảng, giá trị của tôi không bằng gói mì tôm kia, khi bạn không thể ăn thịt người (mà tôi cũng không để cho bạn ăn tôi).
Vật chất và tinh thần không có giá trị như nhau. Nhưng xin thề là tinh thần lúc nào cũng có giá trị hơn.
Nếu bạn chọn gói mì tôm, vậy thì bạn tồn tại thêm nửa ngày nữa.
Nhưng, nếu chọn tôi thì bạn có thể tồn tại 6 hôm!
Lý do là… tôi có hẳn một thùng mì tôm 24 gói. Chúng ta chia nhau cùng ăn.