Press ESC to close

TRỜI MUỐN RẰNG TA PHẢI ĐÁNH CỜ

Hồi xưa, còn nhớ năm mười mấy
Trời muốn rằng ta phải đánh cờ
Với cô bé mới quen ngày ấy
Thích hậu và vua phải ngang cơ.

Ta đưa xe đến trước nhà em
Ăn vài quân tốt gõ cửa xem
Mím môi giận lắm, cho tượng đá
Văng đến bờ sông cũng chả thèm…

Ta nhớ rằng em muốn chắn ta
Lập cái hàng rào từ rất xa
Ta vờ xe tiến nhưng ngựa tới
Lôi kéo hậu kia trốn khỏi nhà…

Đến lúc cờ ta thắng được rồi
Chỉ còn chiếu bí nữa là thôi
Bỗng dưng nhảy mã ăn tượng ấy
Đổi quân, đổi nữa, thế ngang đôi…

Tiếng em reo lớn như người lớn
Ngỡ đã gần thua biến thành hòa
Còn ta im thít khi trộm ngắm
Sao đóa môi cười như đóa hoa?

Ván cờ nào mãi được dài lâu
Khi còn vua lẻ hỏi về đâu
Tốt xuống thành xe ngang dọc thế
Người đã đi rồi, đôi mắt nâu…

Người đã đi rồi, xa lắc lơ
Ta nói cao xanh ghen quá cơ
Sao nỡ…
Ừ thôi hoa mộng đó
Trời muốn rằng ta phải đánh cờ.

*