
Sáng thứ bảy đẹp trời, hắn đến một ngôi trường khá nổi tiếng vì lâu đời và sự tự hào của những cựu học viên.
Khuôn viên trường thật rộng, có sân điền kinh, hội trường như rạp hát, bể bơi và cả phòng cầu nguyện. Kỷ niệm chương, tranh ảnh các nhà sáng lập, mô hình… có ở khắp nơi. Hắn đi quanh ngắm nghía như những người tham quan khác.
Đến một chỗ hắn dừng lại lâu hơn vì đọc dòng chữ:
“Trong sâu thẳm, chúng ta đều biết rằng những tòa nhà, những thiết bị hay sân bóng, tuy quan trọng, nhưng không làm nên một mái trường hay một đất nước.
Thày cô của ta, bạn bè của ta và mọi người ở đó sẽ làm cho tuổi học trò có tuyệt vời hay không. Chính con người tạo nên ngôi trường, con người tạo nên quốc gia.”
Trong sâu thẳm? Có vẻ đúng nhỉ. Hắn thấy đồng cảm với người thày giáo này. Nhiều năm trước hắn từng viết gần giống thế trong một bài văn nho nhỏ nhân ngày hội lớp. Hôm nay nếu thời gian chảy ngược thì hóa ra người giáo viên xưa lại là người đồng cảm với hắn.
Khi kết thúc tuổi học đường, cái sâu thẳm này vẫn còn đúng. Nói một cách cá nhân thì ta không được tạo nên bằng cái nhà cái xe cái danh… mà bằng những người bước vào bước ra cuộc đời mình.
Bên trong sâu thẳm chúng ta đi tìm sự đồng cảm.
Vì thế không phải máy móc nhân tạo vô tri, thứ ta tìm chính là tìm người. Người đó đến từ trăm năm trước, hoặc vừa mới quen, hoặc ở ngay cạnh bạn, hoặc cũng có thể… còn chưa ra đời.