
Có một lần mình mắng thằng con khi nó nói: “Tự hào vì đội Việt Nam vô địch”.
Mình bảo con chưa hiểu tự hào là gì. Có ngớ ngẩn quá không khi đi tự hào về cái mà mình không làm, không tham gia, không đóng góp?
Tự hào là người Mỹ, tự hào là người Việt… những cái tự hào này hài hước, vì sao? Vì chỉ là do may mắn, sinh ra đã ở đó, chẳng qua do bố mẹ vô ý hoặc cố tình, thì có gì mà tự hào?
Mình bảo con có thể nói con vui, con phấn khởi, con hạnh phúc… vì bác sỹ lần đầu chữa được bệnh A, nhóm kỹ sư thiết kế thành công sản phẩm B. Nếu con không là bác sỹ ấy, kỹ sư ấy thì đừng nói tự hào. Chỉ nên tự hào cái nào chính mình làm, mình bỏ mồ hôi công sức đạt được, chẳng hạn rèn luyện để có bắp tay của lực sỹ, có điểm dẫn đầu lớp…
Mình nói một tràng, không hiểu thằng con nó nghe được bao nhiêu. Nhưng giờ nhớ lại, có vẻ hơi quá lời.
Mà không lẽ tự hào phải là một phần của cuộc sống mới được? Nếu thế, rất nhiều người chả có gì để tự hào. Lúc đó tình hình sẽ gay go. Do vậy, mình nghĩ chắc nên giảm điều kiện xuống.
Hãy tự hào vì mình là người bình thường, trời mưa biết chạy vào nhà, đóng cửa.
Có khi chỉ cần thế thôi nhỉ?