
Tự kỷ không phải là bệnh tật, theo mình nó là một chế độ có nút tắt bật: On/Off.
Định nghĩa chính xác một cách học thuật về nó, mời các bạn đọc bách khoa toàn thư, ở đây mình chỉ lạm bàn chút thôi.
Khi nó tắt, bạn là một nguời bình thường. Bạn có gia đình hoặc độc thân, sống với bạn bè hoặc họ hàng, có con cái hoặc sống một mình, đại loại là một phần tử giữa xã hội hỗn độn nàỵ…
Khi nó bật, bạn đóng cánh cửa giao tiếp. Bạn ở nhà mà chẳng mấy khi nói chuyện với vợ chồng, bạn sống ký túc xá mà chẳng hỏi han lũ bạn, thậm chí đi làm thì nghỉ để khỏi gặp mặt nói chuyện với đồng nghiệp. Bạn chỉ muốn: nói chuyện với chính mình!
Câu hỏi đặt ra là: Ai bật công tắc? Ai tắt nó đi?
Ai đó̀ chính là bạn vì chế độ tự kỷ này là của bạn, không phải của tôi. Tuy nhiên khi chủ động là vì bạn muốn thế, cảm thấy cần phải thế, cảm thấy muốn thử xem. Khi bị động là bạn bị anhr hưỏng bẩm sinh, bị một ai đó tác động, do tai nạn hoặc do bi kịch cuộc đời gây ra.
Cho dù là thể loại nào thì đều dẫn đến bế quan tỏa cảng. Và điều chết nguời là nếu không tắt nó đi, bạn có thể sẽ mãi chìm đắm, theo cách mà thế giới nhìn vào bạn, thấy bạn một mình một góc riêng.
Có những nguời tự kỷ đã thoát ra nhờ tình yêu thương, lòng kiên trì và tin tưởng của gia đình, bạn bè, xã hội. Còn một số khác thì không được như thế.
Mình lạm bàn vậy là vì thực ra mình cũng có một thời gian đã bật nó lên: chẳng muốn nói chuyện với ai, chẳng hỏi han ai thậm chí nghỉ việc ở nhà, chẳng quan tâm đến mọi chuyện xung quanh, thậm chí lơ là cả gia đình!
Nóí chung là hồ đồ và ngớ ngẩn, tuy nhiên nó không hoàn toàn vô ích như mình vẫn tưởng. Nhờ đó mình nhận ra một điều đã cũ:
Đúng là nếu bạn không tự cứu thì chẳng ai cứu được bạn cả, đừng hy vọng có gì đó, có ai đó kéo áo bạn hoậc tát một cái cho bạn tỉnh. Nếu có, bạn thực sự may mắn, cho dù đó là một nguời cha, một nguời con, một nguời bạn hay một nguời xa lạ. Đôi khi bạn vô tình hay cố ý dựng lên một hàng rào, không phải vì bạn muốn xua nguời khác đi, mà để xem ai có lòng muốn trèo qua đó đến với bạn.
Nếu chẳng may bạn đã mất đi nguời thân hoặc không có thực sự một bạn tri kỷ thì sau khi các mối dây liên kết với xã hội đã đứt, bạn chỉ có thể bám lấy cái vũ trụ cá nhân mà thôi.
Ngoài ra không có kết luận gì khác.