Press ESC to close

VỊ THẾ CỦA TÔI

Hôm qua rảnh rang ngồi ăn kẹo lạc uống trà ngoài phố, bác hàng nước hỏi:

– Chú có xem TV không?

Mừng quá tôi bèn tuôn luôn một tràng, nào là hạt nhân sẽ được giải trừ, dân Bắc Hàn sẽ no ấm, kinh tế quyết định chính trị, Việt Nam sẽ hãnh diện… tất cả nhờ vào cái cuộc họp kia, sẽ thành công mỹ mãn…

– Chú thật là sướng, lạc quan phơi phới. Nhưng chú mất thời gian đi làm nhiều quá, tư duy nhiều quá thành tầm nhìn nó hạn hẹp. Khi nào chú đi bán nước như tôi thì sẽ thấy khác đấy.
– Dạ, là sao ạ?
– Thì hàng ngày ngồi một chỗ, chỉ lo đun nước và pha trà, đặt kẹo đặt bánh để họ ship đến, nên có nhiều thời gian nghiên cứu quả địa cầu.
– Hồi bé mẹ cháu cũng mua 1 quả cho cháu quay quay…
– Thế chú có công nhận là Trung quốc và Mỹ không cùng 1 phe đúng không?
– Vâng, đang oánh nhau thương mại mà.
– Trung Quốc, Việt Nam, Bắc Hàn là một đội đúng không?
– Ơ, đội gì ạ?
– Đội bóng ấy. Mà thực ra hơn cả đội bóng, là răng môi miệng, là đầu mình chân tay. Cả ba đang tim-uốc đấy (teamwork)
– Làm sao thế được ạ?
– Nhìn địa cầu đi. TQ là 1 tấm thân to lớn, VN là 1 cái chân, Triều Tiên là 1 cái tay, giống không?
– Ồ, cũng khá giống ạ. Nhưng còn Phi Luật Tân, Nhật Bản, Đài Loan nữa ạ.
– Chú khá đấy. Phi Luật Tân là cái chân thứ 2. Còn cái tay thì bàn tay là Nhật, cánh tay thì có Bắc Hàn và Nam Hàn.
– Thế Đài Loan ạ? Chắc là cái rốn?
– Là cái chỗ tiêm chủng mở rộng.
– Bác ví von ghê thật… Nhưng thế thì liên quan gì đến hội nghị?
– Liên quan chứ, tôi hỏi chú, chú có để cái tay tát vào mặt mình không? Và có để cánh tay bị bại liệt không? Nhật thì đành chịu rồi, đau lắm mà không làm gì được, nhưng nếu để Bắc Hàn bị cơ thể khác điều khiển, thì còn gì cái tay?
– A ha, bác nói chí phải, Bắc Hàn phải theo TQ chứ không thể theo Mỹ được.
– Còn cái chân bước ra biến lớn, VN và Phi Luật Tân là 2 cái chân không nghe cái thân thì nghe ai? Thế nên cái hội nghị đỉnh đỉnh gì đang ở Hà Nội ấy là ông bác sỹ nói chuyện với cái tay ở chỗ cái chân, mà chúng nó đều nghe cái đầu, mọi thứ đã thống nhất bàn bạc kỹ rồi, Bắc Hàn chạy qua TQ, chạy đến VN, Việt Nam chạy đi Lào rồi lộn về, đều trong kế hoạch cả. Buổi khám này bác sỹ không chữa được gì hết.
– Ơ, nhưng Bắc Hàn không bỏ hạt nhân thì bị cấm vận chết đói chắc, mà Mỹ ra lệnh đấy.
– Cháu ơi, tiểu nhân kéo dài thời gian, hứa thì cứ hứa đã, hàng về có ăn một thời gian béo khỏe thì lại thử tên lửa khác, chết ai?
– Bác ơi, Mỹ không dốt thế đâu, anh nhỏ giọt giải trừ thì tôi he hé mở cửa, cuối cùng anh vẫn đói thôi.
– Cái này tôi đồng ý với chú. Nhưng gì thì gì, cái cánh tay vẫn phải nghe cái đầu. và cả cái chân nữa. Tóm lại là chẳng có gì thay đổi cả. Haizz… Tương lai tôi bán nước vẫn bán nước sinh sống thôi. Chú cho tôi xin năm mươi nghìn tiền trà và kẹo.
– Ớ, hôm nay lên giá hả bác, mọi khi…
– Dịp đặc biệt, cái gì cũng lên chú ạ. Vị thế đất nước lên, vị thế quán tôi cũng lên theo. Mọi người đều được lợi.
– Vâng, cháu trả thêm ít tiền cho bác, vị thế người tiêu dùng của cháu cũng lên ạ.