
Hắn là một lập trình viên mới vào nghề nhưng ơn trời đúng lúc thế giới cầu đổ xô sang thế giới phẳng và kỹ thuật số.
Thế nhưng có vô số lần, hắn viết các dòng lệnh làm cho máy tính treo đơ. Xấu hổ, hắn bèn hỏi lãnh đạo của hắn là một lập trình viên cấp vũ trụ. À, cấp của hắn là “cấp xóm”, tức là còn khoảng vài trăm cấp nữa mới tới cấp vũ trụ cao vút kia.
– Cậu có thấy máy tính giống người không? Nó treo là vì nó chán chả muốn làm nữa. Cũng như cậu thôi, “Sáng dậy, Ăn sáng, Đi làm, Ăn trưa, Làm tiếp, Về nhà, Ăn tối, Đi ngủ, Sáng dậy”… 20 năm cứ lặp lại như thế thì cậu không chán sao?
– Vâng, chán, chán lắm anh. Em cũng treo bản thân mấy lần rồi.
– Thế nên, muốn tiếp tục, phải phá bỏ vòng lặp, nghe chưa? Phải chèn thêm một lệnh vào giữa.
– Sao tự dưng chèn vào làm gì?
– Ô hay thằng này, phải phá nó chứ? Hôm nay chúng ta đang làm gì?
– Dạ, mình đang ngồi quán bia anh.
– Thế có thấy đời khác không?
– Có có. Khác với mọi hôm!
– Đấy, chính vì chúng ta đã chèn thêm một lệnh “Đi nhậu” vào giữa “Làm tiếp” và “Về nhà”.
– Ôi em sáng ra bao nhiêu là bao nhiêu!
Hắn tưng tưng về từ quán nhậu, thầm nghĩ đúng là cao thủ lập trình. Nhưng đột nhiên hắn nhận ra, nếu mai mình cũng đi nhậu, kia mình cũng đi nhậu thì lại là vòng lặp mới, khác quái gì?
Hôm sau đem thắc mắc này hỏi lãnh đạo, đáng tiếc lần này hắn bị mắng không ra gì, suýt bị sa thải vì năng lực tư duy yếu.
Các bạn có biết tại sao không? Vì sếp bảo muốn phá vòng lặp mới thì thêm một lệnh “Đi karaoke” vào sau lệnh “Đi nhậu”!! Cứ thế mà làm thì muôn thuở cuộc sống không bao giờ lặp lại!