
Một vấn đề rất giản dị đối với nhân loại là trong thời nào thì cũng phải vui sống. Chiến tranh hay nạn dịch đều thế cả, kẻo chưa dính đạn hay dính bệnh thì đã hoảng loạn, tâm thần mất rồi.
Hắn cũng nghĩ vậy và mày mò tìm giải pháp sống vui. Hóa ra dễ ợt: Vun tỉa.
Đây là một công việc hết sức thú vị. Hắn đã chiêm ngưỡng qua, có người tuy ở nhà không gian hạn hẹp mà vẫn vun tỉa cỏ cây hoa lá, thì thầm với mùa xuân và tự hào vì thành tựu trong mùa nhốt trại.
Có anh sáng tạo hơn, đi vun tỉa cho vợ, vừa cắt tóc cho nàng vừa ngân nga hát “Về đâu mái tóc người thương”. Chưa tính đến tiệm hớt tóc đóng cửa, riêng việc tiết kiệm chi phí và tăng tình tương thân tương ái là đáng trân trọng!
Còn hắn, nghĩ mãi, nghĩ mãi mới quyết định thử vun tỉa cho… tư duy của mình: đọc truyện, nghe nhạc, xem phim…
Nhìn các nụ hoa mới nhú hoặc nở toe khoe đầy mạng xã hội làm hắn giật mình, vội sờ soạng trên người xem có gì nở ra không?
Cuối cùng tới lúc gần thất vọng thì hắn phát hiện hắn đã có thành tựu: trên da mặt nhú ra vài cái mụn!
Đấy là kết quả của những đêm khuya thao thức suy nghĩ xem vun tỉa cái gì. Tuy không nghĩ ra nhưng cái quá trình suy tư vô vọng ấy đã có kết quả ngoài dự tính.