
Ở một thế giới nọ, Chúa ngẫu hứng tạo ra nhân loại và loài này phát triển rất đông. Sau đó ngài lệnh cho mỗi người phải yêu tất cả mọi người khác, giống như tấm lòng bao la đại dương của ngài vậy. Việc này không dễ nhưng đây là cách để ràng buộc họ trong một bầy đàn khổng lồ như thế.
Nhưng con người không phải là thánh nên chẳng thể thỏa mãn yêu cầu này. Cố lắm, họ chỉ yêu được hơn chục người khác. Do đó họ bắt đầu phản đối, rồi biểu tình kêu ca vang trời.
Chúa nghĩ: chỉ có hai giới là nam với nữ, nếu chỉ yêu một người thì kết quả sẽ toàn các cặp đôi riêng lẻ, không gắn kết thế giới được. Ngài liền viết lại nội quy: mức sàn là mỗi người phải yêu ít nhất hai người, mức trần thì vài tỷ.
Mô hình là: A yêu B và C, B yêu D, D đã có B rồi lại yêu E… Tự nhiên tạo thành dây xích C-A-B-D-E… Cứ thế dài ra mãi, Chúa hài lòng lắm.
Tuy nhiên, một số kẻ ái kỷ (chỉ yêu bản thân mình) thấy rằng yêu hai là quá mệt mỏi. Nhóm này thành lập cái gọi là Ủy ban Kế hoạch hóa Hạnh phúc. Họ giương cao khẩu hiệu: “Ngoại tình làm băng hoại xã hội, hãy đề cao thủy chung sắt son!”
Chúa nhức đầu đành bỏ đi, kệ chúng mày tự quyết, ta không định hướng nữa.
Thực ra thì chính ngài cũng không biết yêu ai (cho đủ quota là 2) vì ngài chỉ có một mình, làm gì có nữ chúa nào bên cạnh đâu chứ.
Do vậy tình yêu ngày nay lộn xộn vô cùng: người thì ở vậy tự yêu mình, kẻ thì yêu cùng giới, kẻ khác thì thờ ơ với đồng loại… Lằng nhằng thế mà loài người vẫn tiến hóa, thật là lạ đi!
*